Chú hải quân
Đứng canh ngày, canh đêmNgoài xa vời hải đảoKìa! Bóng chú hải quânDưới trời xanh trứng sáoMặc nắng mưa gió bãoCây súng chú chắc tayQuân thù mà ló mặtBiển lớn sẽ vùi thâyEm mong ngày khôn lớnSẽ vượt sóng ra khơiCũng cầm chắc tay súngGiữ lấy biển lấy trời
Vân Đài
(Nguồn: SGK Tiếng Việt 2, tập 2, NXB Giáo dục, 2002)

Chú bộ đội hành quân trong mưa
Mưa rơi, mưa rơi,Lộp bộp, lộp bộp.Áo dù có ướtVẫn đi, vẫn đi.
Đường ra mặt trậnCòn dài, còn dàiCho dù mưa rơiChú vẫn đi tới
Chú đi trong đêmLong lanh sao đỏNhư ngọn đèn nhỏSoi đường hành quân.
Mưa rơi, mưa rơi.Áo dù có ướtVẫn đi, vẫn điChân dồn dập bước.
Vũ Thuỳ Hương

Chú bộ đội
Chú là chú emChú đi tiền tuyến, nửa đêm chú vềBa lô con cóc to bèMũ tai bèo bẻ vành xòe trên vaiCả nhà mừng quá chú ơi!Y như em đã mơ rồi đêm nao.Chú về kể chuyện vui saoMỹ thua cũng khóc nhu nhiều trẻ conChắp tay lạy má xin cơmEm mà có đói chẳng hèn thế đâu.Muốn xin chiếc mũ tai bèoLàm cô giải phóng, vượt đèo Trường Sơn.
Cẩm Thơ
Cháu làm thợ mỏ
Ngầm trong lòng đấtVào mãi hầm sâu,Ơi chú thợ mỏChú đi về đâu?Cháu chỉ mong saoĐược nhìn thấy chúĐang cuốc đang đàoĐường hầm than mỏ.Không nhìn thấy trời,Ở sâu dưới đất,Chú có mỏi mắt,Chú có mỏi người,Mà sao cháu thấyCác chú vẫn cười?Mai lớn lên rồiCháu cũng làm thợ,Trên đầu: đèn soiCháu đi vào mỏ.
Nguyễn Viết Bình
Bé làm bác sĩ
Mời mẹ ngồi yên lặngĐể “bác sĩ” khám choChắc lại đi đầu nắngBệnh này là bệnh ho.
Thuốc ngọt chứ không đắngPhải uống với nước sôiNếu tiêm thì đau lắmMẹ lại khóc nhè thôi.
Mẹ bỗng hỏi “bác sĩ”:- Sổ mũi uống thuốc gì?“Bác sĩ” chừng hiểu ý:- Uống sữa với bánh mì!
Lê Ngân

Ông bác sĩ
Áo quần ông trắngMũ cũng trắng tinhÔng cười tươi tắnRất đỗi thiện tình.
Ông săn sóc bệnhÂn cần hỏi hanThuốc ông mang đếnVết thương chóng lành.
Mũi tiêm ông chíchNhẹ nhàng không đauTay ông bắt mạchẤm êm thế nào!
Ơi ông bác sĩÔng như mẹ hiềnCứu người khỏi bệnhÔng là ông tiên.
Nguyễn Lãm Thắng
Bé làm bao nhiêu nghề
Bé chơi làm thợ nềXây nên bao nhà cửa.Bé chơi làm thợ mỏĐào lên thật nhiều than.
Bé chơi làm thợ hànNối nhịp cầu đất nước.Bé chơi làm thầy thuốcChữa bệnh cho mọi người.
Bé chơi làm cô nuôiXúc cơm cho cháu bé.Một ngày ở nhà trẻBé “ làm” bao nhiêu nghề
Chiều mẹ đến đón vềBé lại là… cái Cún.
Yến Thảo
Em làm thợ xây
Bé chơi làm thợ nềXây nên bao nhà cửa.
Em làm chú thợXây những ngôi nhàCho bà, cho mẹCho chị, cho cha.
Nhà xây đẹp ghêTay cầm dao gạchTay nhanh thoăn thoắcNhư bác thợ nề.
Em làm chú thợXây nhà vui ghê.
Hoàng Dân
Bé làm họa sĩ
Bé muốn làm họa sĩĐể vẽ ông mặt trờiVới những tia nắng ấmSáng rực khắp muôn nơi
Bé thích làm họa sĩĐể vẽ cô và mẹMẹ có đôi mắt trònCòn cô cười rất tươi
Bé ước làm họa sĩĐể vẽ bạn, vẽ trườngVẽ những gì yêu thíchĐậm hình trên tranh bé
Tạ Minh Thùy.
Thợ rèn
Giữa trăm nghề, làm nghề thợ rènNgồi xuống nhọ lưng, quệt ngang nhọ mũiSuốt tám giờ chân than mặt bụiGiữa trăm nghề chọn nghề thợ rèn.
Làm thợ rèn mùa hè có nựcQuai một trận nước tu ừng ựcHai vai trần bóng nhẫy mồ hôiCũng có khi thấy thở qua tai.
Làm thợ rèn vui như diễn kịch Râu bằng than mọc lên bằng thích Nghịch ở đây già trẻ như nhau Nên nụ cười nào có tắt đâu.
Khánh Nguyên
Bàn tay cô giáo
Bàn tay cô giáoTết tóc cho emVề nhà mẹ khenTay cô đến khéo!
Bàn tay cô giáoVá áo cho emNhư tay chị cảNhư tay mẹ hiền.
Cô cầm tay emNắn từng nét chữEm viết đẹp thêmThẳng đều trang vở.
Hai bàn tay côDạy em múa dẻoHai bàn tay côDạy em đan khéo.
Cô dắt em điTrên đường tới lớpĐường đẹp quê hươngĐường dài đất nước.
Cô bước, em bướcCây xanh đôi bờVừng đông xoè quạtĐẹp bàn tay cô…
Định Hải
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhàMái chèo nghiêng mặt sông xaBâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưaNghe trăng thở động tàu dừaRào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời…
Đêm nay thầy ở đâu rồiNhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe…
Trần Đăng Khoa.
Đi bừa
Sáng nay mẹ dậy sớmDắt trâu đen đi bừaMẹ không quản sớm trưaBừa đất tơi thành luốngĐể trồng ngô khoai sắnTrồng quả ngọt rau tớiCho thức ăn mọi ngườiGiữ môi trường xanh sạchSáng mai mẹ lại dắtChú trâu đen đi bừa
Hoàng Dân
Bé thành phi công
Quay vòng, quay vòngNgồi vào buồng láiBé thành phi công.
Quay vòng, quay vòngKhông chen, không vượtĐội bay hàng mộtKhông ai cuối cùng.
Hồ nước lùi dầnCái cây chạy ngượcNgôi nhà hiện raCon đường biến mấtKhông run, không runMẹ vẫn dưới đấtĐang cười đấy thôi...
Cuồn cuộn máy bayÀo ào gió lốcQuay vòng quay vòngBay lên cao tít.Lại gặp mặt đấtLại gặp hàng câyÔ tô đang chạyCon vịt đang bơi.Bay đến đỉnh trời
Phi công buồn ngủ- Mẹ ơi, mẹ bế!Thế là xuống ngaySà vào lòng mẹMẹ là sân bay.
Vũ Duy Thông
Tiếng chổi tre
Những đêm hèKhi ve veĐã ngủTôi lắng ngheTrên đường Trần PhúTiếng chổi treXao xácHàng meTiếng chổi treĐêm hèQuét rác…
Những đêm đôngKhi cơn giôngVừa tắtTôi đứng trôngTrên đường lặng ngắtChị lao côngNhư sắtNhư đồngChị lao côngĐêm đôngQuét rác…
Sáng mai raGánh hàng hoaXuống chợHoa Ngọc HàTrên đường rực nởHương bay xaThơm ngátĐường taNhớ nghe hoaNgười quét rácĐêm qua.
Nhớ em ngheTiếng chổi treChị quétNhững đêm hèĐêm đông gió rétTiếng chổi treSớm tốiĐi vềGiữ sạch lềĐẹp lốiEm nghe!
Tố Hữu
Nghề nông
Mồ hôi nắng cháy theo luống càyNhổ cỏ bón phân bơm nước tướiXịt thuốc thăm đồng lắm đắng cayMột năm hai vụ cứ miệt màiĐi về sớm tối vẫn hăng sayChỉ mong thuận mùa vui được giáThỏa dạ ấm no những tháng ngày.
Trọng Nghĩa
Cái bát xinh xinh
Mẹ cha công tácNhà máy Bát TràngMang về cho béCái bát xinh xinhCó cành hoa cúcNở xoè rung rinh.
Từ bùn đất sétQua bàn tay chaQua bàn tay mẹThành cái bát hoa.
Nâng niu bé giữMỗi bữa hàng ngàyCông cha, công mẹBé cầm trên tay.
Thanh Hòa
Bác lái xe
Lên xe, thấy xe lớn hơn đường!Làm sao chạy được nhỉ?Em nhìn bác lái:Bác ngồi đằng trướcGóc bên trái!
Xe to như cái nhà, chật ních ngườiTrẻ con khá đôngNgười ngồi, người đứngChỉ thấy tay là tayKhông thấy chân…Còi kêu máy nổXe rung rungNhà cửa hai bên khẽ động đậy…Bây giờ phố và cây đều chạyNgược về sauNhư quyển sách ai lật mau…
Gió trong xe kêu vù vùEo ơi, sắp húc vào nhau ư!Véo!Chú xe chở xăngCái bụng to ềnh mất biếnLại kéo nhau từ xa chạy đếnVui vẻ, leng keng: chị tàu điệnKhoan thai bước: một bác xe bòChậm chạp cần cù: xe ông lôCánh tay sắt đặt trên đầu: anh Cần cẩu
Bên đường đỏ rực một gốc gạoMới phố đóGiờ toàn đồng xanhLuá nổi bồng bềnhTrong khung cửa xe, từng xóm nhà chui lọtVới cả tre, cau, và hồ nước…
Xe dừngMột chú bộ đội vui lên trận địa
Xe dừngNhiều cô hớn hở xuống bên chân núi…
Xe dừngLắm bác tươi cười, xuống một bến sông…Cuối cùngĐây phố huyện nơi em về sơ tánMẹ bảo còn qua hai cánh đồng!
Nhìn cái xe giờ trống vắngEm thấy yêu xe, yêu bác lái vô cùngXe đi rồi, em vẫn thấyCái xe rất to, người chật đôngBác ngồi đằng trước bên góc trái!Đôi mắt nghiêm trangNhìn thẳng con đường…
Phạm Hổ
Thân Thị Hoàng Oanh @ 20:06 17/12/2023 Số lượt xem: 7479