Ta cứ yêu đời đi, như lúc ta còn thơ - Thoi tơ - Đức Quỳnh
Năm 2018, cô Vương Thanh Tú về Việt Nam làm từ thiện. Cô nghĩ tại nhà vợ chồng tôi (có lẽ vì cô mến vợ chồng tôi và vì căn nhà gọn ghẽ, ấm cúng). Các bạn của chúng tôi cũng là học trò cũ của cô đến nhà liên tục để thăm cô. Sau khi ăn uống xong, bèn bày ra hát karaoke ở phòng khách. Những giọng ca cây nhà lá vườn được dịp “trăm hoa đua nở”. Sau đó có bạn đề nghị cô Tú hát. Cô nhận hát bài Thoi tơ. Nhiều bạn ngơ ngác vì bài hát lạ lẫm, nhưng tôi thì không vì đây là bản nhạc tiền chiến đúng nghĩa và thịnh hành thời cô Vương Thanh Tú còn là thiếu nữ. Cô Tú đã hoàn thành xuất sắc bài hát trong tiếng vỗ tay chúc mừng của các bạn. Dù là bài hát cũ nhưng qua tiếng hát cô Tú làm cho tôi mơn man suy nghĩ:
Cuộc sống là những vòng quay bất tận với ngàn nỗi buồn vui đan xen. Sống, là không thể chỉ có niềm vui, cũng không phải chỉ toàn là nỗi buồn. Nó là một bức tranh với rất nhiều mảng màu sáng tối đan xen, cũng chính vì vậy, nó tuyệt đẹp, bởi không một nghệ sĩ tài hoa nào có thể pha nên đựơc những sắc màu như thế, mà chỉ có thể ghi lại những khoảnh khắc, những phút giây, hoặc những giai đoạn …
Nhờ những cơn mưa mà ta biết yêu quý ánh mặt trời, nhờ những nỗi buồn, ta nhận ra giá trị của niềm vui để trân trọng từng ngày tháng vui mà ta đã có. Bởi ta hiểu rằng có những người chỉ ước muốn đựơc sống khỏe mạnh, no đủ như ta, mà vẫn không thể…
Tình yêu không phải là thứ tình cảm duy nhất trong đời, bởi ta còn có gia đình, anh em, bè bạn, đồng nghiệp, … Còn biết bao nhiêu thứ tình mà khi ta ngồi ngẫm lại, bỗng thấy mình sao giàu có biết bao. Ngay cả những ngày tháng hạnh phúc trong tình yêu cũng đã là một tài sản quý báu để cất giữ. Ta đeo cặp kính màu xám vào, mọi thứ bỗng trở nên xám xịt, u buồn, ảm đạm và chán nản … Rồi chỉ cần chọn cặp kính màu nắng hồng, mọi thứ bỗng bừng lên một sắc thái mới mẻ. Nhưng có lẽ, đừng quá dựa dẫm vào những cặp kính, mà chỉ dùng khi cần chút xúc tác để thay đổi sắc màu.

Viết khi lòng thật buồn, làm thơ khi muốn mở lòng, nhớ về những gì tốt đẹp ta đã từng có, mở nhạc thật to và xoay tròn theo điệu luân vũ khi bình mình mới chớm, không thèm bận tâm xem có ai nhìn hay không, để bắt đầu một ngày tràn đầy năng lượng. Rồi khe khẽ đong đưa với điệu blue ngọt ngào để lặng ngắm bầu trời lấp lánh ngàn sao hay mịt mù mưa bay khi đã qua một ngày vất vả …
Em tiếc gì mùa thu, lá vàng cũng đã rụng, mùa đông sẽ còn ảm đạm hơn, lạnh lẽo đến trơ trọi. Nhưng chẳng ai nói mùa thu không đẹp, và cũng chẳng ai có thể quên những mùa đông giá buốt đã từng trải qua. Để rồi một sớm tinh sương, mở tung cửa, đã thấy chồi non hé nụ: mùa xuân …

Ta xây đời bằng mộng, nhưng ta bước tới bằng thực tại với những trách nhiệm đè nặng trên vai, ta làm hết mình, rồi bỗng nhận ra rằng, tình yêu thương luôn hiện diện đâu đây, và sẽ lại có những điều tốt đẹp khác đang chờ ta ở phía trước …
Em cứ yêu đời đi, như lúc em còn thơ…
Lời bài hát Thoi tơ - Đức Quỳnh
Em lo gì trời gió Em lo gì trời mưa Em tiếc gì mùa hè Em tiếc gì mùa thu
Ta cứ yêu đời đi Như lúc ta còn thơ Rồi để anh làm thơ
Và để em dệt tơ Tơ dệt xong may áo Áo em và áo anh Thiếu tơ nàng se thêm
Thơ anh làm em hát Tơ anh dệt em may Ta xây đời bằng mộng Như tiếng dệt con thoi
Bài thơ: