Trang thông tin tổng hợp
Trang thông tin tổng hợp
  • Tranh Tô Màu
  • Meme
  • Avatar
  • Hình Nền
  • Ảnh Hoa
  • Ảnh Chibi
  • Ảnh Nail
Tranh Tô Màu Meme Avatar Hình Nền Ảnh Hoa Ảnh Chibi Ảnh Nail
  1. Trang chủ
  2. chính tả
Mục Lục

Dỗ Dành Em – Chương 1

avatar
Xuka
03:20 29/11/2025

Mục Lục

1.

“Trời ơi, trong khoa mình lại có anh đẹp trai như thế này à?”

Đang lướt video trong trường, cô bạn cùng phòng bỗng hét lên, cầm điện thoại chạy tới.

“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Một cô bạn khác tò mò hỏi.

Bạn cùng phòng giơ điện thoại ra: “Bảng thông báo của trường đang bị spam rồi! Có một anh cực phẩm năm nhất, dáng đẹp, cao tận mét tám tám, nghe nói còn cùng khoa với bọn mình! Giờ trên bảng thông báo toàn là ảnh mấy chị khóa trên chụp lén anh ta thôi!”

Cô bạn kia mắt sáng rực: “Tên gì thế? Tên gì?”

“Đợi chút đã!” - cô bạn cuống quýt lướt phần bình luận.

“Hứa Cận! Là thiếu gia nhà họ Hứa - người thừa kế tiếng tăm lừng lẫy của Tập đoàn Hứa thị! Không ngờ lại học ở trường mình, hơn nữa còn cùng khoa! Mình tưởng mấy cậu ấm nhà giàu học hành tệ lắm cơ.”

Nghe thấy cái tên Hứa Cận, bàn tay tôi đang xếp chăn bỗng khựng lại.

Không ngờ khi nghe lại cái tên này, tim tôi vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn.

Tôi thầm mắng bản thân: thật chẳng có tiền đồ.

2.

Tôi biết Hứa Cận.

Không, phải nói đúng hơn, tôi chỉ là một kẻ thầm yêu hèn mọn mà thôi.

Mùa hè năm lớp 11, tôi theo mẹ đến chơi ở Cảnh Thành, tạm thời ở nhờ nhà họ Hứa.

Đứng trước căn biệt thự của họ Hứa, tôi sững người.

Không ngờ bạn thân của mẹ tôi lại là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hứa thị.

Dì Hứa nhiệt tình ra đón, vừa gặp đã dúi cho tôi một phong bao lì xì thật to, rồi khoác tay mẹ tôi, ríu rít nói chuyện không ngớt.

Chính ngày hôm đó, tôi gặp Hứa Cận.

Đứng trước cửa căn phòng dì Hứa đã chuẩn bị cho mình, tôi do dự mãi không dám bước vào.

Vì bên trong được trang trí quá mức xa hoa!

Đột nhiên, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.

Một chàng trai cao ráo xuất hiện nơi ngưỡng cửa.

Mái tóc rũ nhẹ xuống đôi chân mày sắc nét, mí mắt hơi cụp, mang theo vẻ uể oải.

Trên người còn phảng phất hơi thở của giấc ngủ, như thể vừa mới tỉnh dậy.

Đẹp quá — đó là phản ứng đầu tiên của tôi, một chàng trai đẹp đến ngẩn ngơ.

Chỉ là… trông có hơi dữ, như kiểu chẳng dễ dây vào.

Tôi đứng ngây người tại chỗ, nhất thời nhìn đến thất thần.

Bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng của cậu ta đang nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt nâu nhạt rơi lên người tôi.

Cậu tựa nghiêng vào khung cửa, giọng nói lười nhác vang lên:

“Nhà ai vậy?”

3.

Nhận ra cậu ta đang nói với mình, tôi siết chặt vạt áo, hơi lắp bắp:

“Tôi… tôi… mẹ tôi là bạn thân của dì Hứa, bọn tôi đến Cảnh Thành…”

Còn chưa nói hết câu, chàng trai đã nhướng mày, vẻ mặt pha chút bất cần:

“Đến Cảnh Thành chơi à?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khóe môi cậu khẽ cong lên, nhàn nhạt gọi tên tôi:

“Tống Khinh.”

Tôi sững người — cậu ấy biết tên tôi!

Không kìm được, tôi nhỏ giọng hỏi:

“Cậu… cậu biết tên tôi bằng cách nào?”

Thiếu niên hờ hững đáp:

“Đoán đấy.”

Thế là tôi càng không biết phải làm sao. Tôi vốn mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng lại là người mê ngoại hình.

Thấy người đẹp là tôi không dời mắt được, huống chi người trước mặt còn đẹp đến mức mê hoặc lòng người.

Tôi ngẩng đầu, lén nhìn cậu — cao thật.

Cao đến mức tôi phải ngửa cổ, cổ hơi mỏi mới có thể nhìn rõ mặt.

Có lẽ nhận ra tôi đang căng thẳng, ánh mắt cậu cong cong, hơi cúi người xuống, giọng nói mang theo chút lười biếng pha nét ngông nghênh:

“Cậu sợ tôi à?”

Tôi vội chối:

“Không… không có.”

Nhưng lòng bàn tay đã bị tôi bấu đến đỏ ửng.

Khí thế trên người cậu mạnh mẽ quá, khiến người ta không dám lại gần.

Ai ngờ thiếu niên chỉ khẽ cười, không vạch trần:

“Ừ.”

Rồi cậu đưa tay ra:

“Tôi là Hứa Cận, rất vui được làm quen với cậu, Tống Khinh.”

Thiếu gia nhà họ Hứa?

Cậu ta chính là thiếu gia của nhà họ Hứa sao?

Tôi cẩn thận đưa tay ra bắt lại.

Hứa Cận khẽ nâng tay tôi lên.

Mắt tôi mở to, tim đập thình thịch, theo bản năng muốn lùi về sau.

Mạo phạm! Cậu ta mạo phạm tôi rồi!

Giọng cậu thản nhiên, hơi cúi người xuống gần hơn:

“Tống Khinh, nói chuyện với tôi, đừng căng thẳng.”

Đôi mắt đẹp ấy nhìn thẳng vào tôi, trong ánh nhìn còn xen chút trêu chọc:

“Tôi không đáng sợ đâu.”

Khuôn mặt tôi phản chiếu trong đôi đồng tử màu nâu nhạt ấy, hơi nóng từ cổ lan dần lên vành tai.

“Tôi… tôi biết rồi… thật ra… không cần lại gần thế đâu…”

Thật là… quá táo bạo rồi.

4.

Tôi được giao cho Hứa Cận trông nom.

Lần đầu đến Cảnh Thành, tôi chẳng quen thuộc chút gì với nơi này.

Đây là thành phố nơi mẹ tôi từng học tập.

Dì Hứa và mẹ suốt ngày bận rộn với đủ loại hoạt động.

Vì thế, nhiệm vụ chăm sóc tôi liền rơi vào tay Hứa Cận.

Ban đầu, cậu ấy tỏ vẻ rất chán ghét. Nhìn tôi ngoan ngoãn ngồi yên trên sofa đợi mình, dường như cũng không biết phải làm sao.

Khi ánh mắt tôi ngước lên, trong veo nhìn cậu, Hứa Cận nhíu mày:

“Tôi đi xem thi đấu quyền anh, cậu nhát gan như thế, tôi biết đưa đi kiểu gì đây?”

Tôi không đáp, chỉ ngẩng lên nhìn cậu một cái rồi cúi đầu xuống.

Có lẽ dáng vẻ tôi trông quá đáng thương, Hứa Cận khoanh tay nhìn một lát, rồi bỗng gãi đầu, khẽ buông một tiếng “Khỉ thật.”

Sau đó cậu đi tới, cầm lấy chiếc cặp màu xanh nhạt của tôi, bắt đầu bỏ vào đó những thứ mà cậu cho là cần thiết.

Giấy ăn, khăn ướt, bình nước, ô, pin sạc dự phòng…

Sắp xếp xong, cậu đeo chiếc cặp lên vai mình.

Đôi mắt nâu nhạt thoáng lộ chút bất đắc dĩ:

“Nói trước nhé, trận đấu quyền anh này là thi đấu chuyên nghiệp, ai kia không được phép khóc đâu đấy.”

Tôi khẽ gật đầu:

“Không đâu, tôi sẽ không khóc.”

Khóe mắt lại bất giác cong lên.

Tốt quá rồi! Được đi xem quyền anh thật rồi!

Hứa Cận liếc tôi một cái, khóe môi nhếch nhẹ, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ là tiếng hừ:

“Hứ.”

Trên người cậu toàn là khí chất ngang tàng, mà chiếc cặp màu xanh nhạt kia lại hoàn toàn chẳng hợp chút nào.

Tôi vừa giơ tay định nhận lại, Hứa Cận đã duỗi cánh tay dài, nhẹ nhàng nắm lấy gáy tôi, kéo tôi bước lên phía trước.

“Cặp nặng, cái thân nhỏ xíu này không cần mang.”

Cậu không nhìn tôi, nhưng hơi ấm nơi đầu ngón tay chạm qua làn da cổ khiến má tôi nóng bừng.

Tôi khẽ siết chặt lòng bàn tay.

Có lẽ… vị công tử nhà họ Hứa này cũng không đáng sợ như lời đồn.

0 Thích
Chia sẻ
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Zalo
  • Chia sẻ Pinterest
In
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS

Trang thông tin tổng hợp stt

Website stt là blog chia sẻ vui về đời sống ở nhiều chủ đề khác nhau giúp cho mọi người dễ dàng cập nhật kiến thức. Đặc biệt có tiêu điểm quan trọng cho các bạn trẻ hiện nay.

© 2025 - STT

Kết nối với STT

https://xemthoitiet.com.vn/ https://xemlicham.edu.vn
Trang thông tin tổng hợp
  • Trang chủ
  • Tranh Tô Màu
  • Meme
  • Avatar
  • Hình Nền
  • Ảnh Hoa
  • Ảnh Chibi
  • Ảnh Nail
Đăng ký / Đăng nhập
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký