Hình như từ khóa “lủng củng” là từ được giáo viên dùng nhiều nhất để nhận xét về các bài văn của chúng ta. Mọi người vẫn hiểu “lủng củng” là kiểu diễn đạt không thoát ý, loanh quanh luẩn quẩn, chân nam đá chân chiêu, râu ông nội cắm vào cằm bà ngoại. Nhưng làm sao giải quyết được nó?
Thật ra hiện tượng “lủng củng” hoàn toàn có thể giải quyết thông qua rèn luyện. Bản chất của lủng củng là bạn viết theo mạch suy nghĩ của mình, nghĩ tới đâu viết tới đó.
Nhưng mạch suy nghĩ của chúng ta thì thường miên man vô tận, đang ngồi học tự nhiên nghĩ đến cái mụn ở cằm, xong lại nghĩ chiều đi học về ăn gì ngon đây ta? Con méng kia đang nói xấu gì mình ta? Vincenzo hết rồi huhu xem gì ta? Đại khái thế.
Mạch suy nghĩ khi tập trung có thể rõ ràng hơn, nhưng đó vẫn là mạch suy nghĩ của chúng ta. Còn người đọc bài họ lại tiếp nhận thông tin theo mạch đọc, mạch suy nghĩ của họ. Nên cái bạn cần không phải viết ra suy nghĩ của mình, mà là viết ra đế dẫn dắt suy nghĩ của người đọc, viết theo cách dễ hiểu nhất cho người tiếp thu.
Muốn thế, trước tiên mạch suy nghĩ của chúng ta phải rõ ràng và mạch lạc. Muốn tư duy logic, rõ ràng và mạch lạc thì kiến thức của bạn phải dựa trên các từ khóa (phương pháp power point đã nói ở các bài trước) và tất nhiên, bạn thật sự hiểu vấn đề. Chứ không phải bạn cứ học thuộc lòng lời người khác rồi “hót” lại trong bài viết như chú vẹt.
Cơ bản để viết không lủng củng có 2 điều kiện: Điều kiện cần là một tư duy mạch lạc, điều kiện đủ là một kỹ năng diễn đạt mạch lạc.
1. Để có một tư duy mạch lạc:
2. Để có một kỹ năng diễn đạt mạch lạc:
Link nội dung: https://stt.edu.vn/lung-cung-a10681.html