Chúc mừng chị về việc… rời khỏi Hội đồng Duyệt (tức Hội đồng Trung ương Thẩm định và phân loại phim truyện) nhé! Thế là lại được quay trở về tập trung cho vai trò đạo diễn và không phải một tuần hai buổi lọ mọ đi xem phim nữa nhỉ?May thế, bạn không dùng từ phạm húy. Nhà đang bao việc, thư kiến nghị đã gửi đến các đại biểu quốc hội, thành ý đã được gửi đi và rất cần sự đón nhận. Tôi lại vừa thi cao học một ngành khù khoằm, đang ngồi cầu khấn kết quả… Thế mà thôi rồi, bạn bè từ muôn nghìn vạn kiếp cứ kêu réo mình - chúc mừng nhưng nhất định đính kèm bài báo có chữ LOẠI to đùng. Tôi đi duyệt phim chứ có phải đi chơi gameshow đâu? Chuyện tâm linh không đùa được, ngồi hóng điểm thi mà cứ bị tag vào các bài với từ “bị loại”, khổ thân tôi!
Vậy rồi kết quả thi thế nào?Thì thi đỗ rồi mới có buổi trò chuyện hôm nay đây.
Tôi đang trong những ngày tuyển tình nguyện viên, rất nhiều sinh viên đi tuyển. Khi trực tiếp phỏng vấn các bạn ấy, tôi nhận thấy có một điều thay đổi trong mình, đó là nếu như trước đây tôi đặt niềm tin tuyệt đối với người trẻ thì bây giờ tôi lại hơi lo lắng.
Tại sao? Chị vẫn luôn là người ủng hộ các bạn trẻ mà?Tôi bị trả giá hơi nhiều, cũng hay gặp trường hợp các bạn trẻ có rất nhiều thời gian, và họ tận dụng thời gian bằng việc đằng nào cũng đi tình nguyện thì tình nguyện luôn độ năm bảy dự án. Mà người trẻ bây giờ thú vị lắm nhé, CV của họ đẹp vô cùng luôn, đập chết tất tần tật CV của bọn chúng mình ngày xưa, kỹ năng đa dạng và cực kỳ tự tin. Tóm lại mình rất dễ say đắm với họ rồi bị họ cho leo cây vì họ bị giằng co bởi nhiều mối quan tâm khác. Hôm nay mình phải chia sẻ thật với các em ấy là mình đang làm một công việc rất nghiêm túc; làm các thứ khác có thể phân thân, nhưng làm điện ảnh thì không thể không tập trung.
Nhân câu chuyện của chị, tôi nhớ đến cuộc hội thoại giữa tôi và anh Di (tức đạo diễn Phan Đăng Di) suốt nhiều năm qua: tại sao ngành điện ảnh của mình luôn thiếu người? Mặc dù nhé, khi dịch xảy ra, người trong ngành thất nghiệp rất nhiều, nhưng bình thường cần vị trí công việc trong một đoàn phim, ta vẫn cứ rối lên tìm người ấy. Anh Di nói một câu, rằng người giỏi họ chạy qua ngành khác hết rồi.Người giỏi thường có tầm nhìn xa trên 10 ki-lô-mét mà. Nói chứ, thường người ta nhìn vào đường dài của nghề nghiệp. Việt Nam mình có thể đầu tư rất cao ở những lĩnh vực khác, song với điện ảnh thì chưa bao giờ và chưa thấy ai bảo vệ niềm tin rằng đây là ngành có tầm quan trọng chiến lược.
Ra là thế, có những thứ vẫn còn giới hạn như cái nhiệm kỳ ngồi Hội đồng Duyệt của chị thật à?Vâng, trên báo họ nói rằng chưa từng có tiền lệ một ủy viên kết thúc nhiệm kỳ chóng vánh đến thế.
Link nội dung: https://stt.edu.vn/anh-dep-day-gio-no-la-cua-tao-a18270.html