Tổng hợp những bài thơ hay của Bùi Giáng (Cát bụi, Đừng tưởng,…)

Thơ Bùi Giáng mang nét độc đáo, khác biệt so với nền thơ ca Việt Nam. Ông sáng tác bằng phong cách lạ lùng, mỗi câu thơ như đang vùng vẫy giữa mông lung, huyền ảo của riêng mình. Không ai biết chính xác Bùi Giáng có bao nhiêu tác phẩm nhưng ông là một trong những tác giả có nhiều bản in kỷ lục ở miền Nam trước năm 1975.

Các tập thơ Bùi Giáng hay nhất

Thơ Bùi Giáng là một phần quan trọng trong bộ sưu tập các tác phẩm văn học đồ sộ của tác giả. Trong suốt sự nghiệp sáng tác, ông đã ra mắt hàng trăm bài thơ và tập thơ gồm:

  1. Mưa nguồn (1962): 140 bài thơ
  2. Bài ca quần đảo (1963): 39 bài thơ
  3. Lá hoa cồn (1963): 46 bài thơ
  4. Màu hoa trên ngàn (1963)
  5. Ngàn thu rớt hột (1963)
  6. Bài ca quần đảo (1963): 33 bài thơ
  7. Sa mạc trường ca (1963)
  8. Sa mạc phát tiết (1969)
  9. Mưa nguồn hòa âm (1973), 40 bài thơ
  10. Mùi Hương Xuân Sắc (1987)
  11. Thơ Bùi Giáng (1994)
  12. Rong rêu (1995): 18 bài thơ
  13. Bèo mây bờ bến (1996): 12 bài thơ
  14. Đêm ngắm trăng (1997): 108 bài thơ
  15. Như sương (1998): 73 bài thơ
  16. Mười hai con mắt (2001): 38 bài thơ
  17. Thơ vô tận vui (2005)
  18. Mùa màng tháng tư (2007)
Thơ bùi giáng
Thơ Bùi Giáng

Chùm thơ tình của Bùi Giáng

Thơ tình Bùi Giáng có thể chia thành 2 dòng chính là hiện thực và cõi mơ. Dù là thể loại nào thì chúng đều mang theo chút tâm tình của người nông dân chất phác thật thà nơi xứ Quảng.

1/ Của em

Em vui vô tận mặt trời Em buồn vô lượng muôn đời mặt trăng Ấy tuy nhiên có nghĩa rằng Trăng tròn rất mực mà hằng hằng vuông Chúng ta chữ S cỗi nguồn Chữ O khép lại đầu truông cuối đèo Tao phùng ngọn gió trong veo Trùng lai Giang Tả tuyết gieo giọt vàng Bên lời ước nguyện đá vàng Ngựa về núi đá diêu tàn đầu thai Em về bến mộng một mai Chào em như một trúc mai trì trì Bình minh phụ xướng phu tuỳ Hoàng hôn thâm tạ nhu mì của em

2/ Mai sau em về

Em về mấy thế kỷ sau Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không Ta đi còn gửi đôi giòng Lá rơi có dội ở trong sương mù?

Những thương nhớ lạnh bao giờ Đường thu chia ngả chân trời rộng thênh Đây phồn hoa của thị thành Đây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang

Càn khôn xưa của riêng chàng Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình Bây giờ đón bước em xinh Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao

3/ Em Mọi ơi

Chiều nay anh làm thơ Chẳng còn hay như trước Suốt một tháng Viết không được một câu Thì lấy đâu ra thơ Mà tặng em cho được Tặng một câu cũng chưa đủ Thì lấy đâu bốn câu Cho đủ một bài.

Thơ tình của Bùi giáng
Em mọi ơi

4/ Mắt buồn

Bóng mây trời cũ hao mòn Chiêm bao náo động riêng còn hai tay Tấm thân với mảnh hình hài Tấm thân thể với canh dài bão giông

Cá khe nước cõng lên đồng Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng Tạ từ tháng chạp quay nghiêng Âm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu bỏ bóng ma

Bỏ hình hài của tiên nga trên trời Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con.

5/ Hẹn ước

Rạc rời tay điệu tay xoang Em về chấp nhận giấc bàng hoàng không Rằng: nghìn xưa đó mơ mòng Nguyên tuyền đổ rộng xuống giòng thiên thâu Xin mừng sóng biển triều dâu Đoạn trường đẩy nhịp lên cầu hạo du Từ đây sống với sa mù Với cô bác lịm sầu ru hao mòn Với người mẹ chết bên con Với chàng ngã gục nhìn non sông chào Mai sau hẹn với ban đầu Chờ nhau ngõ khác ngó màu nguyên xuân

6/ Anh em

Anh thương em như thương một bà trời Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ Kể ra từ bấy tới giờ Tình yêu phảng phất như tờ giấy rung.

7/ Ai đi tu

Trời sầu đất muộn thế ru Ban đầu em đã đi tu vội vàng Chân trời oán hận tràn lan Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa Bây giờ ngó lại người ta Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.

8/ Tình yêu (I)

Yêu nhau nhiều lúc mộng liều Nhớ nhau quá độ nhớ nhiều như thương

Thương nhau quá độ bình thường Trở thành quái gỡ mộng trường tịch liêu

Lỗi từ tấm tức xế chiều Hào quang phụ nữ diễm kiều mà ra

Tại người đâu phải tại ta Tại người như thế thành ta điên rồ

9/ Mộng

Hoàng hôn cơn mộng tháp tùng Từng vô duyên gọi bóng nùng diễm qua Anh về từ cuối nguyệt hoa Nhìn em như mộng mị xa xa dần Em đi sương bóng vô ngần Nhìn anh như ngó một lần người điên Về sau ký ức trược phiền Làm sao quên được thuyền quyên một lần.

10/ Hoàng hậu

Ngập ngừng trong bóng nhặt thưa Ảnh hình Hoàng Hậu năm xưa lại về Thùy dương xanh mái tơ thề Quanh Trường Thành dựng ngọc kề trắng vai Ngàn thu xuống lá thu bay Buồn tiêu tao để bên ngày tháng đi Tràng giang sóng cát li ti Xô dồn tiết điệu lên vì hoa dung Vì em phiền mộng sương ngần Cỏ Yên tơ bích đâu Tần gục cong Sầu kim hải sóng phiêu bồng Giòng thơ ngây lệ em ròng ròng tuôn Dập dìu bên liễu chùng buông Tình chưa thoảng chợt tiếng buồn lại dâng

11/ Tình yêu (II)

Tình yêu rất mực tò mò Dịu dàng phía trước, dẫm dò phía sau

Tình yêu muôn sắc muôn màu Mùi hương chỉ một tiêu tao tận cùng

Hỏi người: phải thế hay không ? Người rằng thế phải mà không thế nào ?

Em từ viễn tượng chiêm bao Vào trong thực tế trút trao cái gì

Tình yêu rất mực lâm ly Thuận tòng đanh đá nhu mỳ chua ngoa

Làm sao ai dám nghĩ ra Ngoài là Công Chúa, trong là Oanh Oanh ?

Tình yêu rất mực thập thành Hững hờ đi giữa dỗ dành bơ vơ.

12/ Gái bờ mương

Kể từ gái lội bờ mương Quần không ráo nữa suốt đường mai sau Hào hoa lơ đễnh vẽ màu Nhớ nhan sắc bỏ quên sầu gái sao?

Gập ghềnh chân thấp chân cao So làm sao được làm sao so làm? Kể ra câu chuyện chán nhàm Mà muôn năm vẫn bao hàm nhân gian

Mùa xuân thu vội gieo vàng Rớt nhung nhớ hột xuống hàng lạnh xương Kể chi câu chuyện môi hường Hôn làm chi gái bờ mương không quần

13/ Trăm năm

Trăm năm gian khổ trường kỳ Tình yêu gian khổ thuận tùy phút giây

Trăm năm chỉ một lúc này Một giây phút một không ngày không đêm

Buồn vui chất chứa mỏi mềm Chất chồng chất ngất ngày đêm chán chường

Bài thơ em vất giữa đường Chờ ngày trở lại muôn phương một mình.

14/ Lời sơn nữ

Gánh than lên bán chợ Trời Thiên Thần xúm hỏi: Em người ở đâu? Thưa rằng: Em ở rất lâu Trần gian dưới đó dãi dầu liên miên Bảo rằng: chưa rõ tuổi tên? Thưa rằng: tên tuổi là Em đây rồi Nghĩa là Sơn Nữ đó thôi Hỏi rằng: sao chẳng thấy môi em cười? Thưa rằng: cười gượng không vui Nên đành mím miệng một đời cho qua Hỏi rằng: dưới đó bông hoa Nở vào mùa Hạ hay là mùa Xuân? Thưa rằng: cái đó em quên Vì chưng lo đốt than nên không nhìn Hỏi rằng: một chút của tin Muốn trao em giữ, em xin thứ gì? Thưa rằng: Em chẳng biết chi Hỏi rằng: Em thích xiêm y không nào? Thưa rằng: Dày mỏng ra sao? Bảo rằng: toàn gấm lụa đào nhung hoa Thưa rằng: chẳng hợp màu da Toàn thân như hột chà là em đen Bảo rằng: hãy tắm suối tiên Một giờ sau Em sẽ đổi đen ra hồng Thưa rằng: Em có tấm chồng Yêu màu da cũ kiếu ông em về.

Bùi Giáng thơ
Thương em

15/ Thương em

Thương em thương nhớ những ngày Nhớ em như thể nhớ hoài mai sau Nhớ em muôn một mộng đầu Mà em nhớ mãi mối sầu tương lai Cậy em cậy suốt dặm dài Tận cùng khổ cực đắng cay cầm bằng Yêu em có thể bảo rằng Yêu là rất mực hằng hằng không yêu

16/ Phụng Hiến

Con có nghĩ: ắt là phải thế Một đôi lần con ghì siết hai tay Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây B.G.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

Cây và cối bầu trời và mặt đất Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp Đón chào tôi chung cười khóc bao lần

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận Cho mây xa cho tơ liễu ở gần Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật Quả tim mình nóng hối những chờ mong

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía Ba phương trời chung gục khóc đêm giông

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại Những bắt tay xao động với muôn vàn

Những người bạn xem tôi như ruột thịt Những người em dâng hết dạ cho tôi Những người bạn xem tôi là cà gật Những người em không vẹn nghĩa mất rồi

Trần gian hỡi? tôi đã về đây sống Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên Thân xương máu đã đành là uỷ mị Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh

Em đứng mũi anh chịu sào có vững Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn Hết tâm hồn và hết cả da xương

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn

Còn ở lại một ngày còn yêu mãi Còn một đêm còn thở dưới trăng sao Thì cánh mộng còn tung lên không ngại Níu trời xanh tay với kiễng chân cao

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi Ta chết lặng bó tay đầu lắc Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi

Ta gửi lại đây những lời áo não Những lời yêu thương phụng hiến cho em Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão Em bảo rằng

- Đừng tuyệt vọng nghe không Còn trang thơ thắm lại với trời hồng

17/ Đêm chiêm bao

Màu xanh trút giũ tay vàng Biển đêm náo động nằm ngang nghe trời Mộng cuồng nhớ một người thôi Dọc dừa kiêu hãnh làn môi nhu mỳ Hình dung chớp nhoáng chân đi Cầu rung động nhịp sương thì thầm gieo.

18/ Bé con ơi

Rong rêu ngày tháng rong chơi Tìm xuân tinh thể chốn nơi nào là Sưu tầm túy vũ cuồng ca Hồn nhiên như thể như là hài nhi? Chiêm bao tóc thuận tơ tùy Tồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâu Ngữ ngôn khép kín mặc dầu Hùng tâm tim máu óc đầu mở ra Dịu dàng cuối lá đầu hoa Mười về châu lệ chín sa dòng dòng Miêu Cương mạc ngoại hoài mong Hồng hoang chín bệ tấm lòng đầu thai Mùa xuân hiện giữa ngàn mai Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du.

19/ Thưa cô nương

Tại hạ ra biển Phen này lần ấy Để nhìn cô nương tắm Lúc bấy giờ bỗng dưng Tâm hồn tại hạ biến ra Làm nước biển Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng.

20/ Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Và thứ hai ba bốn chín thêm mười Bờ tang hải biển dâu xô lật úp Bến phiêu bồng anh lật đật theo đuôi

Anh chỉ có niềm vui trong chốc lát Và nỗi buồn cũng chốc lát như nhiên Tình thứ nhất thoảng đi qua thấm thoát Tới trăm năm còn thấm thoát như thường

Anh vẫn tưởng đầu đường thương xó chợ Ai có ngờ xó chợ cũng thương nhau Hồn tan vỡ song đôi trong hơi thở Ôi đầu đường ôi xó chợ nơi đâu Là nơi đó chốn kia anh rất rõ Trong máu me từng khoảnh khắc sơ đầu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Và thứ nhì cũng đệ nhất như nhiên Bờ dâu biển phiêu bồng trôi lật đật Bến phiêu du chớp nhoáng mộng tang điền

Bây giờ anh dại anh điên Biên Hoà Bệnh Viện bình yên anh về Anh chào vĩnh biệt sơn khê Chào anh vĩnh quyết bốn bề nhà ma.

Tuyển tập thơ điên Bùi Giáng

Bùi Giáng thơ điên là những bài thơ viết theo phong cách riêng của ông. Nếu chỉ xem qua bạn sẽ thấy chúng thật kỳ quặc, khó hiểu, nhưng càng đọc, càng phân tích ta lại càng thấy tính triết lý, thâm sâu mà tác giả muốn truyền tải.

1/ Em Mọi điên

Một tiếng hát giữa rừng hô hấp Chết trăm năm ẩn nấp khung đời Trời ma đất quỷ hai nơi Em điên từ bữa ra đời em điên Beo và cọp trước tiên chạy trốn Vượn đìu hiu nhìn lộn cây hoa Em về giũ áo mù sa Tiền trình vạn lý anh là đười ươi.

2/ Lời người điên

Chúng tôi người ngợm vô thường Lúc mê man lúc chán chường thể thân Các em gắng gổ đôi phần Đừng quên uống rượu lần khân sinh bình Dịu dàng sống giữa gia đình Ngày ngày tháng tháng hậu tình năm năm Trái tim nguyệt tỏ đêm rằm Máu me mây gió tơ tằm vấn vương Ở đời kiệt tận xẩu xương Hình hài biến thể thân mường tượng thân

3/ Người điên uống rượu

Uống và si nói lăng nhăng Miệng mồm lý như thằn lằn đứt đuôi Tâm can chân thể chôn vùi Mặt trời không mọc với người lem nhem Còn đâu nguyệt tỏ bên thềm Ôi người uống rượu còn thêm điên rồ.

Thơ bùi giáng hay nhất
Người điên uống rượu

4/ Ông điên

Ông điên từ bữa hôm qua Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau

Ông điên từ một lần đầu Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.

5/ Tâm sự ông vua điên

Ông vua kỳ vỹ thập thành Vì vui quá độ nên thành ra điên.

6/ Anh điên

Anh điên rồ quá mực thường Bình sinh rất mực yêu thương thập thành Dẫu rằng bước chậm bước nhanh Tuy nhiên bước bước vẫn loanh quanh hoài Chào em nức nở hỏi đòi Đòi điêu đứng hỏi điệu mời cỏ cây Máu tim mỏi mệt tình hoài Tận cùng tê cóng đợi ngày tái sinh

7/ Tình điên ấy

Tình điên ấy ít nhiều em có thấy Rất nhiều lần em có thấy có nghe Có nghe nói rằng Trích Thiên thuở ấy Có nghe rằng Phạm Thái thuở nào Họ nốc rượu lu bù em có biết Bởi vì sao mà tự diệt đời mình

“Một tập thơ sầu ngâm sảng sảng Vài nai rượu kếch ních tỳ ty Chết về Tiên Bụt cho xong kiếp Đù ỏa trần gian! sống mãi chi” (Phạm Thái)

“Ta hăm hở chí trai hồ thỉ Bởi đợi tình nên nấn ná nhân duyên Nàng điêu linh thân gái liễu bồ Vì giận phận hóa ngang tàng tính mệnh…” (Phạm Thái khóc Trương Quỳnh Như)

Và Lý Bạch trích tiên cách biệt Mười trăm năm ai biết vì sao Còn nguyên thể thái thuở nào Dương Phi có lẽ ? khơi mào tình điên Cho ngài Lý Bạch Trích Tiên Thanh Bình Điệu ấy còn nguyên tạc hình Hình của mộng điên tình đắm đuối Thể của Thân thần muội mê tiên Ẩn tình mật ngữ u uyên Làm sao che đậy trích tiên điên tình ” Vân tưởng y thường hoa tưởng dung Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng (………… ) ” Nhất chi nùng diễm lộ ngưng hương Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường… ” ” Trường Tương Tư ” đoạn trường ai biết Dương Quý Phi nào biết nào hay ? Ái ân chỉ có ngần này Còn chăng mộng tưởng đợi ngày tái sinh ” Trường Tương Tư - tại Trường An (… ) Mỹ nhân như hoa cách vân đoan Thiên trường lộ viễn hồn phi khổ Mộng hồn bất đáo quan sơn nan… (… ) “Tích thời hoành ba mục Kim tác lưu lệ tuyền… ” ( Xưa kia mắt liếc đưa tình Ngày nay chín suối suối tình lệ tuôn ) Tích thời hoành ba mục Kim tác lưu lệ tuyền Đường xa trời đất cách ngăn Quan san nghìn dặm mộng hồn nát tan Nùng diễm ngưng hương lộ nhất chi Đoạn trương vân vũ Vu Sơn uổng Y thường vân tưởng hoa dung tưởng Phất hạm xuân phong bạch lộ nùng

“Dao chém nước, nước càng xuôi chảy Rượu tiêu sầu, sầu lại phanh phơi Ở đời chả thích thì thôi Ngày mai xỏa tóc rong chơi chèo thuyền”

8/ Vì sao khùng

Vì yêu dấu quá Nàng thơ Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn Thần tiên Thánh Phật bao dung Hiểu lòng tôi lắm - tôi khùng vì thơ.

Thơ của Bùi Giáng về cuộc đời

Những bài thơ hay của Bùi Giáng về chủ đề cuộc đời thể hiện rõ phong cách nghệ thuật khác thường, độc lạ. Từng câu chữ tưởng như mông lung vô nghĩa nhưng lại mang đến cho người đọc rất nhiều suy nghĩ sâu xa về cuộc sống.

1/ Bài thơ Cát Bụi của Bùi Giáng

Thế cho nên tất bật đến bây giờ! Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc … Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ? Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét Ðừng hận thù tranh chấp với một ai Hãy vui sống với tháng ngày ta có Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

2/ Bài thơ Đừng Tưởng của Bùi Giáng

Đừng tưởng cứ núi là cao. Cứ sông là chảy, cứ ao là tù. Đừng tưởng cứ dưới là ngu. Cứ trên là sáng, cứ tu là hiền. Đừng tưởng cứ đẹp là tiên. Cứ nhiều là được, cứ tiền là xong. Đừng tưởng không nói là câm. Không nghe là điếc, không trông là mù.

Đừng tưởng cứ trọc là sư. Cứ vâng là chịu, cứ ừ là ngoan. Đừng tưởng có của đã sang. Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây.

Đừng tưởng cứ uống là say. Cứ chân là bước, cứ tay là sờ. Đừng tưởng cứ đợi là chờ. Cứ âm là nhạc, cứ thơ là vần.

Đừng tưởng cứ mới là tân. Cứ hứa là chắc, cứ ân là tình. Đừng tưởng cứ thấp là khinh. Cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to.

Đừng tưởng cứ quyết là nên. Cứ mạnh là thắng, cứ mềm là thua. Đừng tưởng cứ lớn là khôn, Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng ! Đừng tưởng giàu hết cô đơn. Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo. Đừng tưởng cứ gió là mưa. Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè. Đừng tưởng cứ hạ là ve, Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn… Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn, Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu… Đừng tưởng cứ thích là yêu, Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay… Đừng tưởng trong lưỡi có đường, Nói lời ngon ngọt mười phương chết người.

Đừng tưởng cứ chọc là cười, Nhiều khi nói móc biết cười làm sao ? Đừng tưởng khó nhọc gian lao, Vượt qua thử thách tự hào lắm thay !

Đừng tưởng cứ giỏi là hay, Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần. Đừng tưởng nắng gió êm đềm, Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng.

Đừng tưởng góp sức là chung, chỉ là lợi dụng lòng tin của người. Đừng tưởng cứ tiến là lên, Cứ lui là xuống, cứ yên là nằm.

Đừng tưởng rằm sẽ có trăng, Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu. Đừng tưởng cứ khóc là sầu, Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng.

Đừng tưởng cứ nghèo là hèn, Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong. Đừng tưởng quan chức là rồng, Đừng tưởng dân chúng là không biết gì. Đời người lúc thịnh, lúc suy, Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng. Bên nhau chua ngọt đã từng, Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.

Ở đời nhân nghĩa làm đầu, Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền. Ai ơi, nhớ lấy đừng quên…

Đừng tưởng
Đừng tưởng - Thơ Bùi Giáng về cuộc đời

3/ Đời như

Đời như kéo quá dài lâu Về sau ai biết đuôi đầu ra sao Trước sau chỉ một mối sầu Trường sinh vô tận hương màu trường lưu Tặng người một chút chước mưu Tình mây mới tụ, tình mưa mây dồn Tận tình cổ lục bồn chồn Phong tình phương cảo cạn hồn sơ khai Đa mang đã lắm miệt mài Đèo bòng đã lắm van nài van xin Nào đâu một chút của tin Này đây mười chút chẳng tin chút nào Đắm chìm sử lịch tiêu tao Đầm sương ngọn cỏ lá đầu tiên cây Ấy là chút của tin này Ngồi đây viết vội sau này còn ghi

4/ Bên quán cà phê

Cà phê vô tận mưa nguồn Thành thân vô lượng vui buồn gọi nhau Em đi ngõ trước vườn sau Chào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn

Niềm vui bất tuyệt cứ tuôn Xuân xanh bát ngát rẩy run phập phồng Sát-na hiện tại phiêu bồng Này băng tuyết nở muôn hồng tương lai

Cà phê nhớ buổi hôm nay Chén trà xin hẹn ngày rày năm sau Ông từ vĩnh biệt tiêu tao Buồn vui vô tận chiêm bao chập chờn…

5/ Gõ cửa tồn sinh

Suốt đời phải thức suốt đêm Suốt ngày ngủ nướng mới nên con người Tồn sinh quá khứ chôn vùi Cơn say suốt kiếp - trận cười thâu canh Bình sinh lao khổ đã đành Cũng từ bình sử tựu thành mà ra “Thanh minh trong tiết tháng ba Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh”.

6/ Hương hoa đầu tiên

Cây mít ra trái bồ đào Dì Trang ra hái hoàng mao khuynh thành Trái cây năm tháng dụm dành Cõi đời chất ngọt ngọn ngành chở che Ra hoa từ đó tròn xoe Môi người chúm chím lúc nhe răng cười Hình dung quốc sắc đất người Quả nhiên tụ kết muôn trời thiên hương Thiên thanh bừng nở hằng thường Xuân xanh đóa đóa mộng trường hoa hoa Thưa em đời rộng chan hòa Niềm đau ngào ngạt vì hoa ban đầu Kể từ cảm ứng tiêu tao Toàn nhiên dự cảm hương màu sơ khai.

7/ Kỷ niệm chín suối

Mùa hè tương đối chịu được Ba mùa kia Nhất là mùa Đông Lạnh lẽo quá mức chịu đựng Không còn đâu sức lực làm thơ Nhà xuất bản đóng cửa Im ỉm suốt bốn mùa Ôi Chín Suối!

8/ Thiên thanh là là

Đế vương ở tít thâm cung Hai bên tường đá song trùng uy nghiêm Một hàng cây bóng thần tiên Dập dìu ở giữa khuôn viên thêu thùa Bé con bốn đứa nô đùa Một trai ba gái bốn mùa chạy quanh Đế vương kỳ bí thập thành Làm thơ kể chuyện thiên thanh là là Ông trời đùa quỷ rỡn ma Tập thành thiên hạ lá hoa muôn màu.

9/ Từ giã

Người mộc mạc trái tim cũ kỹ Vói hai tay bắt lộn vòm trời Chiều qua mang một cõi đời Đi về lẽo đẽo giữa đời đi qua.

10/ Chào Nguyên Xuân

Xin chào nhau giữa con đường Mùa xuân phía trước miên trường phía sau Tóc xanh dù có phai màu Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng

Xin chào nhau giữa lúc này Có ngàn năm đứng ngó cây cối và Có trời mây xuống lân la Bên bờ nước có bóng ta bên người

Xin chào nhau giữa bàn tay Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con Thưa rằng những ngón thon thon Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau

Xin chào nhau giữa làn môi Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam Thưa rằng bạc mệnh xin kham Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây

Xin chào nhau giữa bụi đầy Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu

Hỏi rằng: người ở quê đâu Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà Hỏi rằng: từ bước chân ra Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài Thưa rằng: nói nữa là sai Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào Hỏi rằng: đất trích chiêm bao Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau Thưa rằng: ly biệt mai sau Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân

11/ Cỏ hoa hồn du mục

Nghe trời đổ lộn nguyên khê Tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh Gót chân khơi rộng bóng cành Nhịp vang đầu núi vọng thành lũy xiêu Thời gian chắn bước bên chiều Khóc sông bến lạ mưa nhiều sớm xuân Cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng Hồn du mục cũ xa gần hử em

12/ Hư vô và vĩnh viễn

Cũng vô lý như lần kia dưới lá Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh

Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ Tiếng kêu kia còn một chút mong manh Giòng nức nở như tia hồng đốm đỏ Lạc trời cao kết tụ bóng không thành

Lá cũng mất như một lần đã lỡ Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình

Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo Cồn sương đi vào truông lạnh miên man Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo Đêm tàn canh khắc vợi nguyệt gương ngàn

Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống Ngón trên tay và tóc xoã trên đầu Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng Để bây giờ em có biết nơi đâu

Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng Hồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úa Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không

Những câu nói hay của Bùi Giáng

Ngoài thơ ca thì dưới đây là tổng hợp một số câu nói hay của Bùi Giáng khiến người đời không ngớt bàn luận;

1/ Người từ vô tận tái sinh Đi qua trần thế mang tình nhân gian

2/ Gởi trời một giọt mù sương Trao về cho đất vô thường cỏ thơm.

3/ Trăm năm tao ngộ một giờ Tình thương vô tận bất ngờ tái sinh.

4/ Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ Bụi thu mờ ai phủi với hai tay.

5/ Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu Ta sẽ nhớ trần gian này mãi mãi Vì nơi đây ta có cả vui sầu.

6/ Ta cứ ngỡ trần gian là cõi thật Thế cho nên tất bật đến bây giờ.

7/ Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốc Nào ngờ dau ở mãi đến hôm nay.

8/ Ta ngó mãi những chiều về trở lại Mang những gì về trong cõi trăm năm.

9/ Còn ở lại một ngày còn yêu mãi Còn một đêm còn thở với trăng sao.

10/ Xin cảm tạ nghĩa trần gian đây đó Bạn tâm giao người xa lạ tâm tình.

11/ Nắng buồn thương nhớ bên nhau Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành.

12/ Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡ Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng. Em ngó mãi những chiều về trở lại Mang những gì về trong cõi trăm năm.

13/ Ôi biệt ly tơi bời đời hư ảo Em ra đi - đời bưng mặt khóc òa.

Lời kết

Thơ Bùi Giáng mang nét dị thường và huyền bí đến mức người đời gọi ông là nhà thơ điên của thế kỉ 20. Khác biệt là vậy nhưng không thể phủ nhận công lao của ông trong cuộc cách mạng ngôn từ thơ ca Việt Nam hiện đại.

Xem thêm các bài thơ hay khác tại trang tổng hợp văn học Thepoetmagazine:

Link nội dung: https://stt.edu.vn/tho-bui-giang-a74915.html