Trời Sài-gòn vào những ngày tháng Tư, tháng Năm này nóng dễ sợ. Hổng biết có phải do cái nóng của trời đất mà đầu óc của tớ lan man, hay do mấy lâu nay nghe các ‘sư tổ’ về tình yêu ‘cãi lộn’ mà tự nhiên tớ lại nhớ tới chuyện đi nhậu thịt chó rồi trong lúc ngà say, tớ làm thơ tán em bán thịt chó cách đây khoảng mười năm có lẻ.
Sự việc đó là như dzầy,
Một bữa nọ, thằng Anh Tuấn (lúc đó chưa đi Mỹ) rủ bốn năm thằng tớ đi nhậu. Hắn thường rù quến tụi tớ bù khú với hắn vào những ngày cuối tuần. Sau khi nhậu beer tăng một chưa được đã lắm, hắn lại rủ tụi tớ đi nhậu thịt chó, uống rượu cho tăng hai. Quán thịt cầy này là do một người quen của hắn giới thiệu, nghe nói rất ngon. Sẵn đã lâu không ăn thịt chó, tụi tớ nhất loạt đồng thanh tương ứng.
Giống như mọi quán thịt chó khác, quán mà tụi tớ tới trông u ám, bẩn thỉu bởi các bức tường ám khói, bàn ghế nhầy nhầy mỡ vương vãi, bốc lên mùi đặc trưng của thịt chó. Quán này có hai tầng. Tầng dưới có vẻ nhỏ hẹp và tù túng hơn tầng trên, có lẽ do tầng trên lấn ra không gian của đường hẻm phía trước và bên hông của tầng dưới. Bước lên cầu thang gỗ bám cáu đen với cảm giác trơn trơn, tớ thấy nhờn nhợn trong cổ họng, mặc dầu đã quá quen với khung cảnh và ‘mùi hương’ của các quán thịt cầy. Tớ cố công ‘ém’ cái ‘nhờn nhợn’ ấy xuống để khỏi ói thốc những gì có trong bao tử ra. Tụi tớ chọn một bàn ở vị trí thoáng nhất rồi bắt đầu kêu món, và chén tạc chén thù, thưởng thức các món thịt cầy cứ như những kẻ sành điệu.
Uống được đâu chừng khoảng hai xị mỗi thằng, tớ lúc ấy khá say, tuy không đến nỗi khướt lắm, tình cờ nhìn thấy ‘em’ ngồi ở quầy thu ngân gần đó có vẻ ngồ ngộ như con chó con mũm mĩm, thất tình lục dục trong tớ nổi lên, bèn đi tới tán tỉnh ‘ẻm’.
Khoảng những năm ấy, không biết vì lẽ gì mà tớ khoái đọc thơ, nên thường nhét trong túi quần sau một số tập thơ khổ in bỏ túi, mà thằng Anh Tuấn hay chọc “thơ móc từ trong đít ra” mỗi lần tớ lấy ra đọc. Đọc thơ riết rồi tớ lại bày đặt làm thơ. Thơ của tớ làm chẳng hề theo bất cứ thi luật nào hết trọi, cho nên có thằng gọi thơ của tớ là thơ “con ễnh ương”.
Tới bên ‘ẻm’, tớ bắt đầu bằng những lời chào hỏi xã giao, hỏi tên hỏi tuổi. Thấy ‘ẻm’ có vẻ chịu tiếp chuyện nên tớ ‘chơi’ luôn, xuất khẩu một bài thơ tặng ‘ẻm’ liền:
Em xinh tươi, mơn mởn như lá mơ, Mắt em to tựa mắt cún dại khờ, Đôi môi mọng ửng sắc màu dồi nướng, Da trắng hồng tuồng thịt cầy luộc sơ.
‘Ẻm’ nhe răng nhìn tớ, thú thiệt, lúc đó tớ không biết là ‘ẻm’ cười hay dọa tớ, đoạn ‘ẻm’ bẽn lẽn bỏ đi. Cả đám bạn nhìn tớ, cười sằng sặc. Tớ hơi quê quê nên đành bước về chỗ ngồi nhậu tiếp.
Một lát sau, ‘ẻm’ trở lại chỗ cũ, vừa đi vừa chải đầu bằng một cái lược đen như tóc của ‘ẻm’. Tớ quay qua nhìn ‘ẻm’, thấy ‘ẻm’ liếc mắt nhìn mình và nhe răng ra cười, dường như ‘ẻm’ chịu đèn. Lần này ‘ẻm’ nhe răng cười với tớ thiệt, chứ hổng phải có vẻ đe dọa như hồi nãy tớ tưởng.
Như được tiếp thêm sức cho lục dục, tớ mạnh dạn tiến tới, hỏi:
Chẳng hay em đà có chồng chửa? Hay đã gãy gánh giữa chừng xuân?
‘Ẻm’ liếc nhìn tớ, trả lời hơi to tiếng: “Chẳng chồng cũng chẳng gãy gì hết!”
Mở cờ trong bụng, tớ bèn đế thêm:
Vậy, quê em ở đâu để anh đến, Xin thầy, xin mẹ thỉnh em về, Anh nguyện đặt em trên cao chín bậc, Và mãi cúng thờ em suốt cả đời.
‘Ẻm’ bỗng dưng bật đứng dậy, bỏ chạy thẳng một mạch làm tớ vô cùng chưng hửng, chẳng hiểu mình thất thố điều gì. Từ đó, ‘ẻm’ chẳng quay lại nữa. Tới lúc tụi tớ tính tiền, một ‘em’ khác tính chứ hổng phải ‘ẻm’. Tớ có hỏi về ‘ẻm’ kia, thì ‘em’ này trả lời cộc lốc: “Không biết!”
Tới bây giờ, tớ thiệt không hiểu vì sao và vì sao ‘ẻm’ bỏ chạy và trốn biệt?! Có lẽ số mệnh của tớ thuộc mạng VÔ DUYÊN!
TTH Sài-gòn, viết vào những ngày nóng kinh khủng của tháng Năm, 2014